QUYẾT TÂM VƯỢT QUA CÁM DỖ

26 thg 7, 2016

Em từng ước rằng mình đừng yêu anh

Khi con người ta đã yêu đến điên dại, mù quáng thì lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh chỉ còn lại con số không.
Vô tình gặp lại anh, con tim bảo rằng hãy chạy đến ôm anh thật chặt như sợ rằng anh sẽ đi xa khỏi tầm mắt của em, nhưng lí trí lại bảo em xem anh như người dưng, cứ lướt qua như cái cách mà anh đi ngang qua cuộc đời của em vậy. Em không biết phải đứng về phía nào, mở to đôi mắt bình thản nhìn về anh nhưng trong lòng đang dậy sóng. Anh vẫn là anh, vẫn lạnh lùng bước qua, mà không hề biết nước mắt của em đang lăn dài trên đôi gò má vì sự lạnh nhạt đó của anh.

Trái tim bảo em hãy cho anh biết em yêu anh nhiều đến chừng nào nhưng lí trí hẹp hòi kia lại không cho phép điều đó xảy ra, vì nó sợ chủ nhân của nó đánh mất đi lòng kiêu hãnh dù biết rằng chủ nhân của nó đã quá mệt mỏi vì những tháng ngày thầm lặng yêu anh. Khi cho anh biết tình cảm của mình, em chỉ nói “em thích anh”, lòng tự trọng đã ngăn tình cảm đó lại như một hòn đá trong lí trí của em, thực sự đối với anh, đó là tình yêu, còn hơn cả tình yêu rất nhiều.
Chả lẽ đàn ông trên đời này đều ích kỉ như anh vậy sao? Một tay buông em ra, một tay lại cố níu giữ lấy em thật chặt. Không yêu em, cũng không muốn em ngừng yêu anh. Đối với em, điều đó liệu có công bằng hay không?
Trái tim em không cần anh đáp lại tình cảm của em, chỉ cần anh tồn tại ở một góc nhỏ nào đó trên thế giới, để em nhìn thấy và yêu anh, chỉ một mình em yêu anh, vậy là quá đủ rồi! Nhưng lí trí bảo em rằng điều đó thật xuẩn ngốc, có phải em đang vì anh mà dần đánh mất đi cơ hội của mình, tuổi trẻ của mình?
Em thật sự mong muốn rằng chúng ta có thể cùng nhau đi chung một con đường. Nhưng mà, em chưa bước được bước chân nào trên con đường đó cùng anh thì có lẽ em sẽ phải dừng lại rồi. Liệu một ngày nào đó, bất giác nhìn lại không còn nhìn thấy em bên cạnh anh, anh có cảm thấy tiếc nuối?
Khi đang thả trôi những dòng cảm xúc này, em ước rằng mình chưa từng yêu anh. Em sẽ không để cho một giọt nước mắt nào rơi vì anh, em sẽ bỏ đi thói quen trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy chỉ nghĩ đến anh. Em sẽ không nhớ anh nhiều, sẽ không nhắc tên anh trong cuộc sống của em, sẽ loại bỏ hình ảnh của anh ra khỏi trái tim của em.
Giá như trái tim bị tổn thương mà nó biết từ từ tách ra rồi mọc lại thành một trái tim mới như móng tay hay sợi tóc thì tốt biết mấy.

"Nếu cuộc đời này suôn sẻ, thì nước mắt sẽ dành cho ai?"

Guu.vn