QUYẾT TÂM VƯỢT QUA CÁM DỖ

26 thg 7, 2016

Thư tình: Tha lỗi cho em anh nhé!

Nhất định sẽ có ngày anh quên được em và tìm được tình yêu đích thực của mình.
Anh gọi cho em nói: "Từ giờ trở đi anh sẽ không làm phiền em nữa, anh sẽ tới một nơi rất xa và không bao giờ gặp lại em nữa, không bao giờ khiến em phải khó xử vì anh nữa"... Không hiểu sao em nhận điện thoại của anh xong mà lòng em bất an đến thế? Em rất muốn hỏi anh vài câu nhưng lý trí lại không cho phép em làm thế, giờ đây em đang ngồi trên thư viện của trường nhưng em lại không sao tập trung học được anh ạ. Em đã nghe thấy tiếng khóc của anh trong điện thoại và anh biết không? Em cũng muốn bật khóc cùng anh lắm!
Còn nhớ lần gặp nhau gần đây nhất của anh em mình là gần một năm trước, khi đó biết tin em trở về thăm nhà, anh đã lặn lội hơn 200km tới chỉ để gặp em. Em vẫn nhớ như in tiếng nói pha lẫn tiếng thở của anh: “Em à, anh đây! Anh đang ở gần nhà em, em tới... cho anh gặp một lát đi, anh xin em đấy, dù chỉ một phút cũng được.” Khi đó em đã đắn đo rất nhiều, em tự hỏi mình có nên đến hay không? Như thế nào mới tốt cho cả anh và em? Nhưng rồi dường như phút yếu đuối trong em trỗi dậy và em đã quyết định đi đến nơi anh nói. Từ xa em đã nhận ra dáng người quen thuộc của anh, vẫn dáng người đó, vẫn làn da đó, vẫn mái tóc đó... anh vẫn như xưa, một người con trai lịch lãm, thành đạt mà bao cô gái hằng mơ ước. Trông thấy em anh nhào tới cầm tay em, nhưng em lại lạnh lùng giật tay lại rồi nói tỉnh bơ: “Có chuyện gì quan trọng không ạ? Có gì anh nói nhanh lên, em đang dọn nhà chuẩn bị đón tết nên rất bận”. Ánh mắt anh thoáng buồn rồi bỗng anh kéo em ngồi xuống, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh đưa cho em và giục em mở ra xem. Em nhận chiếc hộp, có một mùi thơm thoang thoảng, cái mùi đó quen thuộc quá! Ôi, đúng rồi, là mùi bún chả... Em mở ra xem, đúng là nó- món bún chả mà em thích ăn nhất. Đã lâu lắm rồi em không được ăn kể từ ngày xa nhà, trông thấy nó thực sự em rất xúc động và cũng rất ngạc nhiên. Nhưng em vẫn cố nén cảm xúc lại, em hỏi một cách rất thờ ơ: “Anh đưa thứ này cho em làm gì?” Anh vẫn nhìn em rồi mỉm cười: “Em quên rồi sao, đây là món bún chả mà em thích ăn nhất đó mà. Ngày trước anh phải tốn bao nhiêu công sức mới khai thác được thông tin này từ L đấy, sau khi biết em thích ăn bún chả thế là mỗi khi kiếm cớ tới chỗ L chơi anh lại mời mọi người đi ăn bún chả để em đi cùng nhưng tiếc là chưa bao giờ em đi cùng bọn anh cả làm anh buồn chết được. Hôm nay trên đường tới đây anh đã ghé qua quán bún chả rồi mua nó cho em đó. Hì, xin lỗi em, trời lạnh quá nên nó nguội mất rồi, chắc không ngon nữa.” Anh thì say sưa, dịu dàng thế, nhưng đứa con gái vô cảm như em vẫn phũ phàng tạt cho anh một gáo nước lạnh: “Giờ em không thích ăn nữa, anh mang về đi”.

Rồi anh thất vọng nhìn em nói như sắp khóc: "Anh xin em đừng như thế với anh được không? Xin em đừng cố tỏ ra như thế nữa được không? Anh biết em nghĩ gì, anh cũng biết em không có tình cảm với anh nhưng anh xin em đừng ngăn cản tình cảm của anh dành cho em được không? Hãy để anh quan tâm em được không? Em có biết nhìn em đi học về gầy như thế anh xót xa như thế nào không?...” Chắc anh chẳng thể nào biết được khi anh đang nói những lời đó thì em trong đầu em nghĩ gì đâu anh nhỉ? Em nghĩ tới một người khác mà không phải là anh, ước gì người đó đối xử với em chỉ cần bằng một phần một trăm anh thôi cũng tốt... “<>Em xin lỗi, nhưng em mong anh hãy thực tế hơn, anh đừng tự lừa dối mình nữa. Em không có tình cảm với anh, chuyện tình cảm không thể nào gượng ép được anh ạ. Hơn nữa em cũng đã dành hết tình cảm của mình cho người khác rồi.”. “Em có người yêu rồi à? Cậu ấy đối xử tốt với em không?”. “Vâng, bọn em yêu nhau hơn một năm rồi, anh ấy rất tốt với em...”
Anh có nhận ra đó là lời nói dối không anh? Em cũng không hiểu sao mình có thể nói dối giỏi tới như thế nữa anh ạ. Sự thực thì đúng là em đã yêu một người, và tới bây giờ cũng đã gần hai năm. Nhưng đó là một tình yêu đơn phương, một tình yêu vô vọng anh ạ. Chỉ mình em chìm trong đau khổ, mình em chìm trong nước mắt. Đó chẳng khác gì một cái mồ em tự đào cho chính mình. Lúc này đây em đang ngồi so sánh giữa hai người: anh và cậu ấy. Anh - đẹp trai, tài giỏi, sống tình cảm, lãng mạn, quan tâm em, hiểu em và yêu em. Cậu ấy - bình thường, sống khép kín, không hiểu em, đối xử với em chẳng khác gì một người dưng và cũng chưa bao giờ rung động trước em. Thế mà không hiểu sao em vẫn yêu cậu ấy anh ạ, em đã cố chìm mình trong suy nghĩ em cần phải quên cậu ấy, quên đi mối tình đau khổ đó, không được quan tâm tới cậu ấy nữa, không được lo lắng cho cậu ấy nữa... Nhưng cho dù em có dặn lòng rằng em hận cậu ấy, em ghét cậu ấy nhưng càng lúc em thấy mình càng lún sâu hơn vào cái hố do em tự đào ra đó, và giờ đây em đã không còn đường quay lại nữa, em đã quá yêu cậu ấy.
Bạn bè em nói em ngốc, họ bảo em nên quên cậu ấy và thử dành tình cảm cho anh bởi vì cách tốt nhất để quên một người là yêu một người khác. Nhưng em không thể nào coi anh là cái bóng của bất kỳ ai, làm như thế quá bất công với anh. Một người con trai tốt như anh xứng đáng để có một cô gái toàn tâm toàn ý yêu thương anh, còn em, em chỉ là một đứa con gái mình thường, em không muốn trở thành cô “công chúa lọ lem” của anh, em không xứng đáng để anh yêu em nhiều như thế. Khi anh khóc và nói em hãy cho anh một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội, anh có biết em còn muốn khóc to hơn anh không anh? Nhưng em đã cố kìm lòng lại, em không muốn anh biết rằng sự thật rằng em chính là một bản sao của anh. Tình yêu của em cũng như anh vậy, cho đi và chưa bao giờ được đón nhận hay đáp trả. Chỉ có điều, em luôn cố sống trong vỏ bọc của một đứa con gái mạnh mẽ, em không tìm tới cậu ấy để cầu xin cậu ấy cho em một cơ hội. Em chỉ mong bọn em sẽ là những người bạn tốt, nhưng cậu ấy không đồng ý và em đã không làm khó cậu ấy. Mặc dù cách đối xử của cậu ấy làm em rất đau khổ nhưng không sao anh ạ, chỉ cần không có em mà cậu ấy vui vẻ là được.
Anh biết không? Chỉ khi ngồi một mình viết những dòng này em mới có đủ dũng khí để đối mặt với tình cảm của mình, em mới dám khóc cho tình yêu của chính mình và lúc này đây em đang khóc cho cả tình yêu của anh nữa. Em làm anh tổn thương, rồi cậu ấy lại làm em tổn thương, ông trời thật công bằng anh nhỉ? Thật sự thì em chưa bao giờ coi anh là gánh nặng hay như tất cả những gì anh nói, em luôn coi anh là một người anh của em, một người anh em vô cùng tôn trọng và em cũng rất thương anh. Mặc dù em không thể xóa bỏ hình ảnh của cậu ấy và để anh thay thế vị trí của cậu ấy trong lòng em nhưng em vẫn luôn coi anh là một sự an ủi lớn nhất cho mình. Những người yêu đơn phương như chúng ta thật khó có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình, nhưng em vẫn tin anh sẽ may mắn hơn em, nhất định sẽ có ngày anh quên được em và tìm được tình yêu đích thực của mình.
Em không biết có thật sự sẽ không bao giờ được gặp lại anh như những gì anh nói nữa không và dù trong lòng em vẫn có chút bất an nhưng em luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ tới với anh. Nếu có ngày nào đó anh đọc được những dòng này của em thì em tin rằng nhất định anh sẽ hiểu những gì em đã làm với anh, tha lỗi cho em anh nhé!
Hãy quên em và tìm cho mình một tình yêu mới nhé anh. Em sẽ luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc!

Nguồn : 24h.com.vn